孤松篇

 
作者: 唐代   刘希夷
蚕月桑叶青,莺时柳花白。
澹艳烟雨姿,敷芬阳春陌。
如何秋风起,零落从此始。
独有南涧松,不叹东流水。
玄阴天地冥,皓雪朝夜零。
岂不罹寒暑,为君留青青。
青青好颜色,落落任孤直。
群树遥相望,众草不敢逼。
灵龟卜真隐,仙鸟宜栖息。
耻受秦帝封,愿言唐侯食。
寒山夜月明,山冷气清清。
凄兮归凤集,吹之作琴声。
松子卧仙岑,寂听疑野心。
清泠有真曲,樵采无知音。
美人何时来,幽径委绿苔。
吁嗟深涧底,弃捐广厦材。

(cán)
(yuè)
(sāng)
()
(qīng)
(yīng)
(shí)
(liǔ)
(huā)
(bái)
(dàn)
(yàn)
(yān)
()
姿()
()
(fēn)
(yáng)
(chūn)
()
()
()
(qiū)
(fēng)
()
(líng)
(luò)
(cóng)
()
(shǐ)
()
(yǒu)
(nán)
(jiàn)
(sōng)
()
(tàn)
(dōng)
(liú)
(shuǐ)
(xuán)
(yīn)
(tiān)
()
(míng)
(hào)
(xuě)
(cháo)
()
(líng)
()
()
()
(hán)
(shǔ)
(wéi)
(jun1)
(liú)
(qīng)
(qīng)
(qīng)
(qīng)
(hǎo)
(yán)
()
(luò)
(luò)
(rèn)
()
(zhí)
(qún)
(shù)
(yáo)
(xiàng)
(wàng)
(zhòng)
(cǎo)
()
(gǎn)
()
(líng)
(guī)
(bo)
(zhēn)
(yǐn)
(xiān)
(niǎo)
()
()
()
(chǐ)
(shòu)
(qín)
()
(fēng)
(yuàn)
(yán)
(táng)
(hóu)
(shí)
(hán)
(shān)
()
(yuè)
(míng)
(shān)
(lěng)
()
(qīng)
(qīng)
()
()
(guī)
(fèng)
()
(chuī)
(zhī)
(zuò)
(qín)
(shēng)
(sōng)
()
()
(xiān)
(cén)
()
(tīng)
()
()
(xīn)
(qīng)
(líng)
(yǒu)
(zhēn)
()
(qiáo)
(cǎi)
()
(zhī)
(yīn)
(měi)
(rén)
()
(shí)
(lái)
(yōu)
(jìng)
(wěi)
绿()
(tái)
()
(jiē)
(shēn)
(jiàn)
()
()
(juān)
广(guǎng)
(shà)
(cái)

提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《孤松篇》作者

刘希夷简介 刘希夷(约651─678?)字延之(一作庭芝),汝州(今河南临汝)人。上元进士。善弹琵琶。其诗以歌行见长,多写闺情,辞意柔婉华丽,且多感伤情调。原有集,已失传。......
© 2017-2024 古诗词赏析吧 | 古诗大全 | 诗词名句 | 国学典籍