重到惠山

 
作者: 唐代   李绅
碧峰依旧松筠老,重得经过已白头。
俱是海天黄叶信,
两逢霜节菊花秋。
望中白鹤怜归翼,行处青苔恨昔游。
还向窗间名姓下,数行添记别离愁。

()
(fēng)
()
(jiù)
(sōng)
(jun1)
(lǎo)
(zhòng)
()
(jīng)
(guò)
()
(bái)
(tóu)
()
(shì)
(hǎi)
(tiān)
(huáng)
()
(xìn)
(liǎng)
(féng)
(shuāng)
(jiē)
()
(huā)
(qiū)
(wàng)
(zhōng)
(bái)
()
(lián)
(guī)
()
(háng)
(chù)
(qīng)
(tái)
(hèn)
()
(yóu)
(hái)
(xiàng)
(chuāng)
(jiān)
(míng)
(xìng)
(xià)
(shù)
(háng)
(tiān)
()
(bié)
()
(chóu)

提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《重到惠山》作者

李绅简介李绅 李绅(772-846),字公垂,润州无锡(今江苏无锡市)人。元和元年进士。曾为翰林学士、宰相,后出任淮南节度使。他和白居易、元稹等人交往密切,在元、白提倡「新乐府」之前,就首创新乐府二十首,今失传,是新乐府运动的倡导者之一。现存《追昔游诗》三卷,《杂诗》一卷。......
© 2017-2024 古诗词赏析吧 | 古诗大全 | 诗词名句 | 国学典籍